Vào lúc 23 giờ 50 ngày 13.04.2014, tại Sân bay Tân Sơn Nhất, tôi có
chuyến bay sang Hoa Kỳ để thực hiện công việc trong sứ vụ Truyền thông
Chúa Cứu Thế.
Trước đó, vào lúc 21 giờ, tôi làm thủ tục xuất cảnh, tại quầy xuất cảnh.
Khi tôi đưa hộ chiếu cho nhân viên an ninh, họ kiểm tra. Liền sau đó
nhân viên an ninh tỏ ra lúng túng và hỏi tôi “chị đã từng bị án hình sự
chưa?”. Tôi quả quyết: “tôi là một công dân tự do, chưa bao giờ vi phạm
pháp luật”.
Khoảng 15 phút sau, họ yêu cầu tôi vào phòng làm việc. Tại đây, tôi luôn
lần hạt bởi vì tôi luôn mang Chuỗi Mân côi bên người và cầu xin Đức Mẹ
che chở tôi. An ninh viên tên Phúc làm việc với tôi, lập biên bản cấm
xuất cảnh và hỏi tôi: “Chị là phóng viên đúng không?”. Tôi trả lời:
“Vâng, tôi là phóng viên và phát thanh viên của Truyền thông Chúa Cứu
Thế”.
Tôi yêu cầu họ cho biết, “Lý do vì sao tôi bị cấm xuất cảnh?”. An ninh
viên Phúc trả lời: “Đây là lệnh của công an Thành phố”. Tôi hỏi: “Hành
vi nào cho thấy tôi không được xuất cảnh?”. An ninh viên Phúc nói: “Tôi
chỉ làm theo lệnh của công an Tp, chị muốn hỏi lý do thì lên đó mà hỏi”.
Tôi nói: “Các ông là người bắt giữ tôi, thu passport, thu vé máy bay
nên các ông phải cho tôi biết lý do vì sao tôi bị cấm xuất cảnh, phải
trả lại passport, hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi”. An ninh viên
Phúc không trả lời, gọi điện thoại, sau đó nói: “Công an thành phố sẽ
xuống làm việc với chị”. Tôi nói: “Ông có thể cho tôi biết, tôi sẽ đợi
họ trong vòng bao lâu?” An ninh viên Phúc đáp: “Tí nữa họ sẽ xuống”. Tôi
nói: “Tí nữa là bao lâu ạ? Tôi cần thời gian cụ thể? Ông không thể trả
lời lập lờ như thế được”. An ninh viên Phúc gọi điện thoại, sau đó nói:
“1 tiếng nữa công an Tp sẽ xuống làm việc với chị”. Tôi nói: “Vâng, vậy
thì tôi sẽ ghi lại số điện thoại của tôi lại đây. Tôi sẽ ra ngoài đợi và
khi nào công an Tp xuống thì ông làm ơn gọi điện thoại cho tôi biết.
Lúc đó, tôi sẽ vào làm việc với họ”. An ninh viên Phúc trả lời: “Chị
không được ra khỏi phòng làm việc”. Tôi phản ứng: “Tại sao tôi không
được đi ra khỏi đây ạ? Quyết định tạm giữ tôi đâu?” An ninh viên Phúc
nói: “Tôi có quyền mời chị vào làm việc”. Tôi nói: “Ông có gửi cho tôi
giấy mời này không?”. An ninh viên Phúc nói: “Đây là cơ quan an ninh,
tôi có quyền mời chị”. Tôi nói: “Ông có quyền mời tôi nhưng phải đúng
thủ tục pháp luật, nghĩa là phải có giấy mời. Nếu không có, các ông giữ
tôi lại là đang tạm giam tôi một cách trái phép”. An ninh viên Phúc nói:
“Đây là phòng làm việc, chúng tôi không tạm giữ chị mà chúng tôi chỉ
mời chị vào làm việc”. Tôi khẳng khái: “Vậy thì ông đưa cho tôi giấy mời
làm việc và làm việc với nội dung gì. Nếu không có, tôi có quyền ra
khỏi đây”.
Tôi liền đi ra khỏi phòng làm việc. Ngay lập tức, An ninh viên Phúc la
lên “Bắt con bé đó lại, gọi hai nữ an ninh bắt giữ nó lại”. Tôi cứ bước
đi chậm rãi và khoan thai. Sau đó, hai nữ an ninh có dáng người mảnh
khảnh giữ tôi lại, tôi vùng vằng không chịu đi với họ. Hai công an viên
nữ nói: “Chị phải nghe lời chúng tôi”. Tôi nói: “Các chị có quyết định
giữ tôi không, sao lại lôi kéo tôi thế này”. Hai nữ an ninh luôn lập đi
lập lại: “Chị phải nghe lời chúng tôi”. Tôi nói: “Tôi là công dân tự do,
tôi có quyền đi lại, tại sao các chị lại bắt giữ tôi. Các chị không có
quyết định tạm giữ tôi thì chính các chị đang vi phạm pháp luật và đây
là hành vi bắt cóc người”. Tôi liền la to: “Công an bắt cóc người. Công
an bắt cóc người..”. Ngay lúc đó, rất nhiều hành khách đang làm thủ tục
xuất cảnh theo dõi chúng tôi.
Một lúc sau, họ lôi tôi vào trong phòng làm việc. Họ khóa cửa lại, có
hai nữ an ninh và an ninh viên Phúc ở trong đó tiếp tục làm việc với
tôi. Họ lập biên bản với nội dung đối tượng bị cấm không được xuất cảnh…
Sau khi An ninh viên Phúc lập biên bản xong, ông Vũ Xuân Ái, một an ninh
sân bay, vào phòng nói: “Hôm nay, là chủ nhật và bây giờ là ban đêm rồi
nên công an Tp họ sẽ không xuống làm việc với chị, yêu cầu chị ký vào
biên bản này”. Tôi quả quyết không ký và yêu cầu ông Vũ Xuân Ái trả lại
passport, hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Chị
lên công an thành phố yêu cầu giải quyết”. Tôi đáp: “Ở đây bắt giữ tôi,
thu hộ chiếu và vé máy bay của tôi. Vậy các cán bộ ở đây có trách nhiệm
cho tôi biết lý do vì sao tôi không được xuất cảnh, phải trả lại hộ
chiếu và hoàn lại chi phí vé máy bay cho tôi”.
Ông Vũ Xuân Ái nêu lý do không cho tôi xuất cảnh là: “Theo lệnh của công an Tp”. Tôi liền nói: “Lý do rất mơ hồ.
Ông Vũ Xuân Á, cán bộ an ninh sân bay Tân Sơn Nhấti: “Tôi là luật !”
Vậy hành vi nào lại cấm xuất cảnh tôi?” Ông Vũ Xuân Ái nói: “Hành vi cấm
xuất cảnh là theo lệnh của công an Tp”. Tôi hết sức ngạc nhiên hỏi:
“Ông ơi, làm theo lệnh của người khác là hành vi cấm xuất cảnh tôi à?”
Ông Vũ Xuân Ái lúng túng nói: “Chị ký biên bản đi và mời chị ra về”. Tôi
quả quyết: “Tôi không ký, passport thuộc quyền sở hữu của tôi, các ông
trả lại cho tôi”. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Passport là tài sản của nhà nước
chứ không phải của chị nên chúng tôi có quyền thu giữ”. Tôi nói: “Nhà
cầm quyền cs VN này cấp cho tôi cái passport, nó thuộc quyền sở hữu của
tôi, ông không có quyền thu giữ passport của tôi”. Ông Vũ Xuân Ái nói:
“Chị không phải nói nhiều, chị ký vào biên bản và mời chị ra khỏi đây”.
Tôi nói: “Tôi không ký, không đi đâu hết, khi nào trả lại cho tôi cái
passport và hoàn lại chi phí vé máy bay thì tôi mới ra về. Nếu muốn tôi
ký biên bản thì phải lập biên bản thu giữ hộ chiếu, hoặc biên bản tạm
giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu. Các ông không giải
quyết đúng quy định pháp luật, tôi sẽ không về và sẽ ở lại đây đòi hộ
chiếu”.
Ông Vũ Xuân Ái tức tối: “Tôi là Luật. Tôi đang làm đúng pháp luật. Tôi
sẽ chịu trách nhiệm những gì tôi ký. Chị muốn gì thì cứ lên công an Tp
mà hỏi”. Tôi nói: “Thưa ông, các cơ quan nhà cầm quyền này luôn đùn đẩy
trách nhiệm cho nhau nên tôi không đi đâu hết. Các ông thu hộ chiếu của
tôi thì các ông phải giải quyết cho tôi. Ông khẳng định ông làm đúng quy
định của pháp luật, vậy tại sao ông không lập biên bản thu giữ hộ
chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu
mà lại thu giữ một cách bất hợp pháp như vậy ạ?”.
Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi làm đúng pháp luật. Chị không ký thì mặc kệ
chị. Mời chị ra về”. Tôi nhất quyết không ra về vì họ đã xâm phạm đến
quyền lợi công dân của tôi. Tôi ngồi lại đó và tiếp tục đọc kinh. Còn họ
mở cửa phòng và tất cả đi ra bên ngoài hết để lại tôi ngồi lại một mình
trong phòng. Mấy chị an ninh ở bên ngoài nói vọng lại: “Chắc phải lôi
nó ra ngoài thôi”….
Khoảng 20 phút sau, ông Vũ Xuân Ái đi vào phòng và theo sau có 2 viên an
ninh nữ đeo bảng tên, 5 nam an ninh sân bay đeo bảng tên, 4 cảnh sát cơ
động không đeo bảng tên gây áp lực tôi bằng cách đứng xung quanh, yêu
cầu tôi ký biên bản và mời ra về. Tôi nhìn thẳng vào ông Vũ Xuân Ái với
một giọng nóidứt khoát: “Tôi không ký, không ra về trừ khi trả lại cho
tôi cái hộ chiếu, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm
giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu. Bằng không, tôi không
ra về”.
Ông Vũ Xuân Ái nhìn tôi với ánh mắt giận giữ và nói: “Lôi nó ra ngoài”.
Tôi thẳng thừng đáp: “Trả lại cho tôi cái hộ chiếu, hoặc lập biên bản
tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc quyết định tịch
thu hộ chiếu”. Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi giải thích cho chị mà chị không
hiểu à?”. Tôi nói: “Ông làm sai luật, vi phạm pháp luật nên tôi phản
đối. Với quyền công dân, cán bộ vi phạm pháp luật, tôi sẽ khởi kiện,
khiếu nại và tố cáo ông. Điều cơ bản nhất các ông còn vi phạm thì điều
gì các ông không thể không làm được”.
Ông Vũ Xuân Ái nói: “Tôi là Luật. Tôi làm đúng pháp luật. Tôi sẽ chịu
trách nhiệm những gì tôi nói và ký. Chị muốn kiện thì cứ kiện”. Tôi quả
quyết: “Chắc chắn, tôi sẽ tố cáo, khởi kiện ông vì ông là cán bộ mà lại
vi phạm pháp luật”. Ông Vũ Xuân Ái tức giận và ra lệnh: “Lôi con này ra
ngoài”.
Ngay sau đó, có một giọng nói đằng sau vang lên: “Mời chị ký biên bản và
mời chị ra ngoài”. Tôi quay lại và nói: “Anh là ai? Tôi không làm việc
với anh, tôi chỉ làm việc với ông Vũ Xuân Ái, người đang xâm phạm đến
quyền lợi công dân của tôi”. Đó là viên cảnh sát cơ động, người này đã
đánh tôi một cách hung bạo sau đó. Viên cảnh sát này nói: “Tôi sẽ mời
chị ba lần. Nếu chị không ra, chúng tôi sẽ cưỡng chế chị ra khỏi đây.
Lần thứ nhất mời chị ra khỏi đây”. Tôi nói: “Trả lại hộ chiếu cho tôi,
hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu,
hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này hầm hè: “Lần thứ
hai mời chị ra khỏi đây”. Tôi la lên: “Trả lại hộ chiếu cho tôi, hoặc
lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu, hoặc
quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này tức giận thét lên: “Lần
thứ ba mời chị ra khỏi đây”. Tôi kêu lên: “Trả lại hộ chiếu cho tôi,
hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ chiếu,
hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”. Viên cảnh sát này xuống giọng và
nói: “Mời chị ra khỏi đây”. Tôi thẳng thừng nói: “Trả lại hộ chiếu cho
tôi, hoặc lập biên bản tịch thu hộ chiếu, hoặc biên bản tạm giữ hộ
chiếu, hoặc quyết định tịch thu hộ chiếu”.
Liền sau đó, 3 – 4 viên an ninh lao vào tôi, lôi tôi ra khỏi phòng. Tôi
liền ôm chặt cánh cửa phòng kiên quyết không ra. Họ tiếp tục lôi tôi ra
khỏi phòng nhưng chân tay tôi vẫn bám chặt cánh cửa. Sau đó, khoảng 3 – 4
công an viên bẻ chân, bẻ tay, xoắn tay tôi ra đằng sau và đẩy tôi ra
khỏi phòng. Ra khỏi đó, tôi liền la lên: “Công an bắt cóc người, đánh
người. Công an bắt cóc người, đánh người..”. Hai viên cảnh sát này không
đeo bảng tên tiếp tục vặn và xoắn tay tôi ra đằng sau, kẹp cổ tôi, áp
giải tôi ra cổng… Tôi vùng vẫy và la lên hết sức có thể “Công an bắt cóc
người, đánh người. Công an bắt cóc người, đánh người..”. Viên cảnh sát
cơ động đang kẹp cổ tôi liền lấy bàn tay còn lại của ông ta dọng thẳng
vào cổ họng tôi. Lúc ấy, tôi đau điếng người, đầu quay cuồng, chân khuỵ
xuống nền nhà vì đau quá. Lúc này, tôi chỉ biết thì thầm: “Chúa ơi! Mẹ
ơi! cứu con, con đau quá!”. Họ tiếp tục lôi tôi đi một đoạn ngắn, tôi
lại gắng sức còn lại hét “Công an bắt cóc người, đánh người. Công an bắt
cóc người, đánh người..”. Tôi hét cho đến khi ra tận cổng. Còn họ vẫn
tiếp tục dùng sức vặn, xoắn tay tôi ra đằng sau và kẹp cổ tôi.
Ra đến tận cổng, họ thả tôi ra. Tôi liền quay lại, chụp lấy công an viên
đã đánh tôi, để tố cáo với mọi người xung quanh rằng anh ta đã đánh tôi
một cách thô bạo. Nhưng anh ta chối leo lẻo, không dám thú nhận và liền
tháo chạy vào bên trong đại sảnh của sân bay. Những người dân đứng bên
ngoài la lên “kêu nhà báo đến để cho họ chứng kiến sự việc này”. Sự việc
kết thúc vào khoảng 23 giờ 30 cùng ngày.
Trong khi làm việc với họ, tôi không ngừng lần hạt và đối chất với họ.
Tôi ra về trong tình thương của bạn bè đứng bên ngoài chờ đợi tôi và
trong sự bình an của Chúa và Đức Mẹ Maria luôn ở bên tôi. Tôi chỉ biết
tạ ơn Thiên Chúa, vì Ngài đã ban cho tôi một hồng ân mới. Nhờ đó, tôi
cảm nếm được sự khốn cùng của phận nghèo, của khiếp dân đen. Tạ ơn Chúa.
0 comments:
Post a Comment