Ba mươi tháng Tư là ngày gi?
Do tin tưởng người bạn đồng minh
Hoa Kỳ nhưng đã phản bội Việt Nam, và do sự hoảng loạn của vài giới chức
cao cấp lảnh đạo quân đội, đã quyết đoán sai tình hình bằng chiến thuật
rút quân không có kế hoạch, ngày 30 tháng tư năm 1975 vào khoảng 10 giờ
30 sáng, Thủ Đô Sài Gòn đã bị quân cộng sản chánh quy Bắc Việt hợp với
quân cộng sản địa phương tay sai với danh xưng là cộng hòa miền Nam Việt
Nam tràn ngập, dẩn đến lệnh đầu hàng của Tổng Thống bất hợp hiến Việt
Nam Cộng Hòa Dương Văn Minh.
Đây không phải là một cuộc thất trận trong một trận đánh giữa một đơn vị
nào đó với cộng quân đưa đến đầu hàng để khỏi bị tiêu diệt, nhưng ngày
30 tháng tư năm 1975 lại có một sự khác biệt rất to lớn: Sự tuyên bố đầu
hàng của một Tổng Thống, nó ảnh hưởng đến cả vận mạng Quốc Gia, đó là
nước Việt Nam Cộng Hòa đã bị mất vào tay của bọn cộng sản thế giới,
trong đó hàng mấy chục triệu người phải gặp cảnh tan nhà nát cửa, mất
mát niềm tin và hy vọng, chịu đớn đau không thể tả. Nếu nói về tình cảm
của con người, thì ngày đó là một ngày “đại tang” cho tất cả người dân
trong nước, cuộc đời đã bị mất sạch vào tay của kẻ thù. Đời sống vật vờ
như hồn ma bóng quế.
Sau ngày 30 tháng tư đó, xã hội của người dân miền Nam Việt Nam đã bị
tan nát, đời sống vật chất và tinh thần bị đảo lộn đến tận cùng trong sự
tan hoang.
Người chẳng có tội lổi gì, nhưng chỉ vì đã bảo vệ biên cương bờ cõi, gìn
giữa an ninh thanh bình cho dân, đã bị gông cùm, tù đày khổ sai không
biết ngày ra, để thỏa mãn sự căm thù của kẻ địch. Người dân đang sống an
lành, đang hưởng hạnh phúc trong cảnh thanh bình của xã hội miền Nam,
bổng dưng bị cướp nhà, cướp của, cướp đi mạng sống của người thân, đời
sống trở nên cùng khổ hơn kẻ ăn mày, có nhà không thể ở, có đất nước
không thể sống, chỉ còn hai bàn tay trắng với thân thể tiều tụy, tâm hồn
nát tan.
Niềm đau khổ đó, tất cả người dân của Việt Nam Cộng Hòa đều bị ép buộc
phải trải qua, không ai có thể tránh khỏi bàn tay tàn bạo đẩm máu của
bọn hung thần cộng phỉ Việt Nam, tay sai của khối cộng sản Nga, Tàu.
Sau ngày 30 tháng 4 đen tối đó, không những người dân Miền Nam Tự Do đã
bị mất sạch, mà cả người miền Bắc đã từng hăng say trong công cuộc “giải
phóng miền Nam” cũng đã bị mất sạch, dù đã được hứa hẹn cuộc sống giàu
sang bằng lời hứa cuội của tên đầu lảnh đảng cướp cộng sản Hồ Chí Minh.
Họ tưởng đâu là sẽ được giúp đở đồng bào Miền Nam, cùng hưởng cảnh sang
giàu, khi chiếm được miền Nam ruộng thẳng cánh cò bay, với đất đai trù
phú, nhưng sau đó họ mới biết mình bị gạt. Tài sản của miền Nam giàu có
hơn sức tưởng tượng của họ, đời sống tự do thanh bình của Miền Nam không
cần sự giải phóng của Miền Bắc, đã bị bọn Việt Cộng cha, Việt Cộng con
cướp sạch, phân chia cho bọn đầu nảo, còn dân đen thì cũng bị cùng khổ
giống như người miền Nam, cũng bị đè đầu cởi cổ, bị cướp giựt cái công
lao xâm chiếm và khai thác đất đai của miền Nam, bị sưu cao thuế nặng để
làm giàu cho bọn trung ương đảng và bọn nhà nước cầm quyền. Bây giờ họ
mới phát hiện ra, họ đã từng ăn cây ăn cỏ thay cơm, con em của họ “đã
sinh bắc tử Nam” chết mất xác cho “sự nghiệp giải phóng Miền Nam”, chỉ
là làm vật hy sinh, lót đường cho những tên Việt Cộng tham tàn tay sai
ngoại bang, đoạt lấy quyền cai trị toàn dân với chế độ tàn bạo khủng
khiếp gọi là “xã hội chủ nghĩa”.
Một thời gian ngắn sau ngày 30 tháng Tư, chỉ có người dân miền Nam hận
bọn cướp nước, cướp của, cướp sinh mạng của người dân. Hơn một năm sau,
người dân miền Bắc mới thấy cái tin tưởng lầm không thể tha thứ của họ,
mang đến cho họ đời sống không khá hơn khi còn sống nghèo nàn đói khổ
trong nước “Việt Nam dân chủ cộng hòa”, dù rằng không còn chiến tranh
nữa, toàn dân Việt hiện đang sống trong đất nước có rừng vàng biển bạc.
Với đời sống cùng khổ, lại bị đối xử như những tên nô lệ cho bọn cầm
quyền, có thể bị cầm tù, bị giết chết chưa biết ngày nào sẽ đến phiên
mình. Những nổi lo sợ khủng khiếp đó đã dẩn đến cảnh phải liều chết để
đào thoát khỏi ngục tù của bọn Việt Cộng.
Không chỉ riêng người miền Nam mà cả người miền Bắc, đã từng chịu đựng
cái chế độ dã man từ năm 1954, cũng đã tìm cách vượt biên vượt biển, rời
bỏ quê cha đất tổ để đi tìm Tự Do.
Không những chỉ có những người vượt biên vượt biển đã ôm ấp nổi hận
trong lòng, mà cả đến những người dân Việt Nam còn ở lại nơi quê cha đất
tổ, còn có niềm hận sâu thẩm hơn những người đã đi tỵ nan. Họ hận hơn
vì càng ngày họ càng bị cái chế độ dã man hung tàn Việt Cộng, thi hành
những thủ đoạn gian manh lừa đảo, dùng những luật lệ rừng rú để đày ải,
để cướp giựt, người dân không có quyền tự do sống như một con người.
Ngoại trừ bọn cầm quyền đảng và nhà nước Việt Cộng, niềm đau nổi hận
đó, tất cả người dân Việt Nam đều mang nặng trong tâm tư cho mãi tận đến
bây giờ, ba mươi chín (39) năm sau ngày đen tối 30 tháng Tư đó. Kỹ niệm
ngày đó, có một tên Việt Cộng chúa đã buộc miệng thốt lên câu nói “ngày
nầy có triệu người vui, cũng có triệu người buồn” bởi vì ngoài những
người dân Việt đang oằn quại vì chế độ ác nhân, hắn đang bị rơi vào ảnh
hưởng truyền thống vắt chanh bỏ vỏ của chế độ do hắn góp bàn tay vào để
dựng lên, và cũng vì hắn đã thắm thía số phận của những tên ở trong bộ
phận ngoại vi của cộng sản Miền Bắc, là bọn lực lượng giải phóng Miền
Nam, cũng đã bị vắt chanh bỏ vỏ, đuổi về vườn không thương tiếc.
Triệu người vui đó là những tên đảng viên Cộng sản đã nhờ ngày đó mà
cướp của, cướp nhà, cướp mạng sống của người khác để làm giàu ngang
xương, để mua danh bán tước thâu tóm quyền lực, để có quyền cai trị dân
theo mẫu mực của những tên độc tài khát máu Nga Tàu, còn hàng chục triệu
người dân Việt Nam làm sao mà vui cho được?
Ngày 30 tháng Tư năm 1975 là ngày chiến thắng của những tên xão trá
chiến thắng những người chân chính vì đã đối xử quá từ bi với chúng.
Ngày đó bọn chúng gọi là ngày “đại thắng mùa xuân” cũng đúng thôi, bởi
vì ngày đó, từ một tên khố rách áo ôm, đeo cọng đu đủ cũng không gãy,
dốt nát mê muội, biến thành những những tên có quyền thế tột đỉnh, có
quyền vơ vét của cải tài sản của những người bị bại, ăn sung mặc sướng
đã mập thây, và ngày nay chúng biến thành những người giàu nhất nước, có
quyền lực như ông vua, vậy thì chúng làm sao không ăn mừng ngày chiến
thắng của chúng?
Con cháu, dòng họ của bọn Việt Cộng, thừa hưởng tiền tài, quyền tước của
cha ông chúng do cướp giựt, giết người mà có, chúng đâu có gì phải bận
tâm, nên chúng ăn mừng ngày cướp giựt chiến thắng thì đâu có gì là lạ?
Những kẻ sống và ăn cơm của Việt Nam Cộng Hòa, đã phản bội lại nước mình
do nghe theo những lời dụ dổ ngon ngọt của Việt Cộng, đã theo đóm ăn
tàn thì làm sao không ăn mừng ngày đó như chủ của chúng cho được?
Tất cả bọn chúng ăn mừng ngày chiến thắng mùa xuân của chúng là điều tất
nhiên. Thế nhưng, lại có những người vì chiến thắng của bọn chúng phải
bỏ xứ ra đi, dù trước hay sau ngày 30 tháng tư năm 1975, với danh nghĩa
là tỵ nạn cộng sản, lại dửng dưng với ngày hắc ám đó?
Nếu ai không chấp nhận chế độ Việt Cộng, không theo bè kết đảng với
chúng, không thể ăn mửng ngày đó như chúng, vì làm vậy tức là ăn mừng sự
đau khổ khốn cùng của toàn thể người Việt Nam.
Có người muốn gọi ngày đó là ngày “Tự Do cho Việt Nam” (freedom for Việt
Nam Day). Sao lại gọi ngày mất nước là ngày tự do? Phải gọi là ngày mất
tự do mới đúng chớ! cũng vì ngày đó, dân Miền Nam đã và đang hưởng
quyền tự do, bổng nhiên lại bị cướp mất đi quyền tự do của mình. Không
phải là điều ngược ngạo hay sao?
Cũng có một số người lại đặt tên cho ngày đó là “Ngày Thuyền Nhân” (Boat
people Day). Sao kỳ cục vậy ? Đã đành rằng vì có ngày đó nên mới có
những người vượt biển tìm tự do bằng những con thuyền nhỏ vượt đại
dương. Nhưng còn những người vượt biên tìm tự do bằng đường bộ thì không
kể họ vào sao? Tuy nhiên dùng chữ thuyền nhân hay bộ nhân cũng không
đúng, bởi vì cũng do ngày đó mà toàn thể dân tộc Việt Nam, người đã ra
đi bằng thuyền hoặc bằng đường bộ, hay còn ở lại trong nước, cùng chịu
chung số phận mất nước, tự do bị tước đoạt, đời sống không hơn súc vật,
đồng chịu thảm cảnh như nhau. Cho nên không thể gọi ngày đó là ngày
riêng biệt cho người vượt biên được.
Trên lý lẻ là thế, nhưng có một số người với danh xưng là người tỵ nạn,
vẫn ngoan cố gọi ngày 30 tháng Tư hàng năm là “Ngày tự do cho Việt Nam”
hoặc là “Ngày thuyền nhân Việt Nam”, và còn có thể với nhiều tên khác
nữa, khiến cho mọi người khác, đương nhiên phải nghĩ rằng, bọn người nầy
tiếp tay với Việt Cộng, muốn làm nhẹ đi tội ác của Việt Cộng đối với
dân tộc, bằng những cái tên không có liên quan trực tiếp gì với lối hành
xử tàn ác của đảng và nhà nước Việt Cộng, đã làm cho toàn thể dân tộc
Việt Nam ngập tràn trong máu lửa với niềm đau khổ tận cùng, đã làm cho
toàn thể dân chúng phải sống một cuộc sống của loài thú, làm trâu cày
ngựa cởi cho bọn bán nước cầu vinh, với nhản hiệu là Xã Hội Chủ Nghĩa,
đang dâng hiến cho bọn Tàu Cộng đất nước Việt Nam có một lịch sử trên
bốn ngàn năm, oai hùng chống giặc Hán bành trướng xâm lăng từ phương
Bắc.
Cái chiến dịch đặt tên cho ngày 30 tháng Tư để làm cho người ta sao lảng
những hậu quả ác nhân của bọn Việt Cộng, không thành công trong năm
2013 vừa qua, đã bị dư luận trong lẫn ngoài nước đã phá kịch liệt. Rồi
năm 2014 đã tới, cận kề ngày tưởng niệm 30 tháng Tư, lại có một số người
tung ra trên Internet những bài viết giải thích và kêu gọi hòa hợp và
hòa giải với chế độ Việt Cộng, và cùng thời gian nầy, vào tháng 3 năm
2014, tên thứ trưởng ngoại giao của Việt Cộng Nguyễn Thanh Sơn, đã đến
Canada, Houston Texas, Bắc và Nam California để giải độc, và trả lời
phỏng vấn trên phố Bolsa TV, kêu gọi người Việt hải ngoại mà hắn gọi là
“Việt kiều”, hảy quên hận thù, hòa hợp hòa giải, sẽ được về nước thoải
mái, bla, bla, bla…
Những thủ thuật và mánh khóe nầy của Việt Cộng và bọn tay sai, không
những người Việt Nam, mà cả thế giới đều biết cái dã tâm muốn trường trị
Việt Nam, muốn người ta quên đi những tội lổi của chúng đã làm trên đầu
trên cổ của người dân mà không cần tỏ ra hối hận và nhận tội trước
toàn dân.
Hòa hợp hòa giải, quên hận thù làm sao được, khi mà bọn Việt Cộng ngày
càng ló ra nhiều hành động để tăng thêm nhiều tội ác đối với người dân,
bằng những chánh sách, luật lệ tàn ác, dã man?
Vậy thì kể từ ngày 30 tháng Tư năm 1975, ngày khởi đầu cho nổi hận và sự
thống khổ của người Miền Nam và sau đó không lâu, cũng làm cho người
Miền Bắc phải nuốt hận thấm sâu trong lòng vì súng đạn và mã tấu, dùi
cui của bọn đồ tể Việt Cộng. Cho nên, ngày 30 tháng Tư đó, nó không phải
là ngày vui để ăn mừng, mà là một ngày ghi lại nổi thống hận sâu thẩm
trong tận đáy lòng, của mỗi con dân Việt đối với chế độ và con người
cộng sản Việt Nam, vì chính bọn Việt Cộng, hậu bối của tên Hồ Chí Minh,
con đẻ của Quốc tế Cộng sản, đã đem voi về dầy mả tổ, đã khiến cho đất
nước Việt Nam không còn là của riêng của giống nòi Hồng Lạc nữa, và con
người Việt Nam dưới sự thống trị bởi bọn người vong bản với thể chế
ngoại lai, phải sống trong địa ngục trần gian.
Vậy để tưởng niệm ngày 30 tháng Tư năm 1975, chúng ta phải gọi ngày ấy là ngày gì đây ?
Xin thưa rằng, nếu còn nghĩ mình là người Việt Nam, thừa hưởng dòng máu
bất khuất của tiền nhân, chúng ta không thể gọi ngày ấy bằng tên gì khác
hơn là “NGÀY QUỐC HẬN” của dân tộc Việt Nam. Ngày nầy chỉ có thể từ từ
được xóa nhòa (theo thời gian như dân tộc Việt Nam chỉ nhớ đếnTrần Ích
Tắc và Lê Chiếu Thống đã bán nước cầu vinh, nhưng ngày Quốc Hận sẽ không
bao giờ đổi tên), sau khi đảng cộng sản và chế độ Việt Cộng bị tận
diệt, không thể hòa hợp hòa giải gì để chúng còn tồn tại, mới có thể là
quá khứ để được ghi lại trong lịch sữ là một ngày đen tối nhứt của dòng
giống Lạc Long.
Lão Ngoan Đồng
* Source: http://www.lyhuong.net/uc/index.php/bandoc/3499-3499
0 comments:
Post a Comment