Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Đồng
hồ báo thức lúc ba giờ sáng, Phong tốc mền rời khỏi giường, tập vài
động tác thể thao cho tỉnh táo rồi vào toa-lét làm vệ sinh. Xong phần
thủ tục sơ sài buổi sáng, Phong khoác chiếc áo lạnh vội vàng lên xe chạy
một mạch đến nhà kho nhận báo đi bỏ cho khách hàng.
Trời California được tiếng là ấm áp, nhưng cái
rét của mùa Giáng sinh cũng đủ làm tê cóng cả tay chân. Phong mới qua Mỹ
chưa đầy một năm, dành dụm tiền trợ cấp mua được chiếc xe Ford Mustang
đời 80, chạy bốc, cứng cáp nhưng khổ nỗi, xe tám máy uống xăng thần sầu.
Phong vào lớp ESL ban ngày, ghi tên học thêm ban
đêm lớp Anh ngữ đàm thoại chờ đủ một năm chàng sẽ xin vào Đại Học Cộng
Đồng. Tiền trợ cấp vừa hết, là được hãng báo San Jose Mercury News gọi
đến nhận một route báo 200 tờ bỏ buổi sáng mà Phong đã ghi tên xin việc
từ tuần trước. Vùng thung lũng điện tử này gặp thời điểm kinh tế Hoa kỳ
đang hồi trì trệ, việc làm assembly chỉ ưu tiên cho người có kinh
nghiệm. Riêng nghề bỏ báo chẳng cần kinh nghiệm, chẳng cần huấn nghệ.
Một vài lần lái xe quan sát địa chỉ khách hàng trong danh sách là thực
hiện được ngay. Nghề bỏ báo thuê lại có thời gian thuận lợi để cắp sách
đến trường.
Phong được route báo sớm sủa cũng nhờ ông thầy
cũ qua Mỹ đã mười hai năm, mà thâm niên nghề bỏ báo đến mười một năm.
Ông quen thân hầu hết các ông quản lý nhà kho chứa báo. Hàng năm, vào
ngày lễ Giáng sinh, ông chở một xe quà tặng cho tất cả “giới chức” trong
văn phòng. Người hộp bánh, kẻ chai rượu kèm theo thiệp chúc Giáng sinh
và Năm Mới rất trịnh trọng. Nhờ cái cảm tình đặc biệt đó mà vợ chồng ông
có route báo sát nhà gần bốn trăm tờ buổi sáng.
Ông có lối so sánh rất thực tế: “Muốn tập thể
dục tại các club phải mua thẻ hội viên và trả tiền hàng tháng. Nghề bỏ
báo có khác gì chạy bộ thể dục mỗi buổi sáng đâu, lại được người ta trả
tiền. Tôi chạy bộ đã mười một năm nay chẳng hề lo áp huyết cao, áp huyết
thấp. Bà xã của tôi trông còm cõi như thế mà khỏe đáo để, cũng chỉ vì
bả dành phần chạy bộ nhiều hơn tôi”. Ông thầy cũ của Phong trở thành
“Cai thầu bất đắc dĩ”. Route báo nào carrier bỏ ngang xương, route nào
bị đuổi việc đều được quản lý thông báo cho ông. Nhờ vậy mà các gia đình
Việt Nam mới đến định cư được mau chóng gia nhập vào lực lượng bỏ báo
càng ngày càng đông đảo.
Phong tấp xe vào bãi đậu xe, nhanh chân vào
phòng đẩy chiếc xe cart đến xếp hàng. Carrier gồm nhiều sắc dân, đủ loại
tuổi tác. Riêng người Mễ Tây Cơ và Việt Nam chiếm đa số. Nhận báo xong,
Phong đẩy xe đến khu xếp báo, nơi đặt nhiều dãy bàn.
Hôm nay thời tiết lạnh nhưng khô ráo nên không
cần bỏ báo vào túi nylon. Những dãy bàn cách nhau khá rộng đủ cho hai
chiếc xe đẩy. Người đứng bên kia, kẻ đứng bên này, tay làm, miệng trò
chuyện với nhau đủ các loại đề tài, đủ các loại ngôn ngữ. Ở Việt Nam,
mấy ông phó hù (thợ hớt tóc) là nổi tiếng biết nhiều chuyện. Ngồi hớt
tóc mà nghe ông kể chuyện từ đông sang tây như ông đã từng đi chu du
khắp đó đây. Bây giờ ở Mỹ mấy ông bỏ báo có thua gì ông phó cạo đâu. Ông
nào cũng thông thái cả. Gặp đợt bầu cử, kẻ bênh đảng Dân Chủ, người
bênh Cộng Hòa cãi chí chóe rồi sừng sộ, ném báo vào nhau.
Đứng đối diện với Phong là một ông người Mễ lớn
tuổi cùng cô vợ rất trẻ, có lẽ bằng nửa tuổi ông ta. Nghe đâu ông về
Mexico cưới cô nàng. Nghề nghịêp chính của ông là làm công nhân xây
dựng, route báo là phần phụ trội kiếm cho vợ. Ông cố gắng huấn luyện cho
vợ thành thạo cái “nghề” bỏ báo này, dần dần cô sẽ thay ông đảm trách
một mình. Ông chỉ giúp nàng vào ngày cuối tuần. Nhà cửa có sẵn, nàng chỉ
phụ thêm tiền trả nợ ngân hàng.
Bà vợ trước bỗng dưng bỏ đi để ông sống cô đơn
trong căn nhà ba phòng, phải cày hai job mới đủ trả nợ. Giờ thì lão khôn
ra. Căn nhà, cho người ta thuê lại hai phòng nên nhẹ gánh tiền bill
hàng tháng. Rút kinh nghiệm, lần nầy lão về nước tìm cô vợ tận vùng quê
nơi mà phụ nữ có cuộc sống đơn giản chẳng có mơ ước cao xa. Ông tâm sự:
Người đàn bà Mễ mà có gốc gác chắc chắn ở cái xứ tự do này, họ trở chứng
như ngựa không cương.
Trước đây, lão loay hoay xếp báo một mình, giờ
có hai người nên lão có vẻ thảnh thơi. Chồng lái xe, vợ mang báo bỏ tận
hiên nhà cho khách hàng rất thuận lợi. Nay thì đã quen việc, nàng cũng
không thua gì chồng về kỹ thuật quăng báo qua cửa xe.
Dãy bàn phía bên kia, một thanh niên Mễ cao ráo
vừa xếp báo vừa huýt sáo theo điệu nhạc đồng quê, chốc chốc liếc mắt
nhìn trộm cô vợ trẻ đứng bên ông chồng già. Mái tóc nâu hớt cao rất hợp
với màu da trắng hồng, lại thêm hàng ria mép duyên dáng, đôi lông mày
dài đen kịt làm tăng thêm vẻ khỏe mạnh, hào hoa của người nghệ sĩ.
Buổi liên hoan mừng Chúa Giáng Sinh vừa qua do
hãng báo tổ chức, anh chàng đã trổ tài với ngón đàn guitare thật điêu
luyện. Cô vợ trẻ thỉnh thoảng phóng ánh mắt về phía có tiếng đàn réo rắt
nhưng cũng không quên đưa ánh mắt đa tình nhìn chồng nở nụ cười rạng
rỡ, khoe đôi hàm răng óng ánh như hàng ngọc dưới những dãy đèn điện sáng
choang. Đôi rèm mi dài cong không che được ánh mắt đầy rạo rực tình yêu
của cô nàng.
Đẩy xe đầy báo đến chiếc Ford, Phong mở nắp
thùng sau sắp báo vào cốp, số còn lại bỏ vào ghế trước. Trả xe cart về
chỗ cũ, chàng lên xe lái về hướng khu khách hàng của mình. Một tay điều
khiển vô-lăng, tay kia ném báo qua cửa xe, Phong cử động như một Rô-bô.
Thông thường, địa điểm lý tưởng gởi báo cho thân chủ là nằm ngay cửa
garage, trong hàng rào hoặc trên hiên nhà. Những khách hàng nào có yêu
cầu bỏ báo trước cửa chính được ghi trong danh sách thì carrier mới
xuống xe chạy bộ vô nhà. Những route báo tốn thời gian nhiều nhất là khu
apartment, và những chung cư nhiều tầng. Riêng route báo của Phong cũng
không khó khăn lắm. Một tiếng đồng hồ lái xe loanh quanh khu vực
single-house, và khu mobile-home là số báo trên xe hết sạch. Chàng có
thể thảnh thơi ghé vào tiệm Mc Donald “to go” cái bánh ăn sáng với ly
cà-phê về nhà nhâm nhi.
Sáng hôm nay, cơn bão cấp hai được loan báo sẽ
thổi vào vùng Vịnh. Ngoài trời, mưa đã bắt đầu nặng hạt. Phong thức dậy
với thân thể mỏi nhừ. Nếu nghỉ dễ dàng có lẽ Phong sẽ nằm vùi trong đống
chăn ấm. Nghề bỏ báo, một tháng ba mươi ngày, không được nghỉ ngày nào
và cũng chẳng được một quyền lợi nào dành cho carrier. Dần dà cơ thể con
người thích hợp với khí hậu dù nắng hay mưa. Sự mỏi mệt cũng sẽ tan
biến khi những cuộn báo đầu tiên theo cánh tay vung ra.
Phong lái xe vòng vòng trong khu đậu xe tìm chỗ,
bất chợt một phụ nữ đội áo mưa băng qua trước mũi xe chàng rồi chui vào
chiếc xe màu trắng có người bên trong mở cửa đợi. Người đàn bà bỏ áo
mưa ra, Phong mới nhận ra là cô vợ trẻ. Bên trong nhà kho, ông Mễ già
khệ nệ bưng những chồng báo nặng nề bỏ vào xe đẩy. Một chốc sau, cô vợ
trẻ hổn hển chạy vào phòng đến đứng bên chồng làm cái công việc hàng
ngày. Khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt đa tình, mơ màng hơn mọi khi. Anh
chàng Mễ nghệ sĩ từ ngoài sân đi vào, miệng không ngừng huýt sáo, trông
chàng hân hoan lắm.
Ngoài trời, từng cơn gió giật nổi lên liên hồi
mang theo tiếng hú, tiếng gầm rùng rợn như con vật khổng lồ vô hình đang
trườn mình trên những ngọn cây ngã rạp, quằn quại dưới bầu trời mây đen
vần vũ.
Người quản lý đi từng bàn nhắc nhở carrier bỏ
báo vào túi nylon cột dây cao su thật chặt. Với cơn mưa như trút nước
này, báo vất giữa trời dễ bị thấm ướt, khách hàng sẽ khiếu nại, hãng báo
mất thân chủ, người bỏ báo sẽ bị trừ tiền.
Gió gầm thét, mưa ào ào, carrier vẫn lên xe như
đoàn quân xông trận tỏa đi tứ hướng. Phong lượn xe theo từng con đường
đầy ngập lá, cành cây gẫy rơi vãi trên lối đi. Với tốc độ cẩn trọng,
chàng cố gắng liệng cuộn báo sát hiên nhà hoặc bao lơn. Gặp ngày mưa gió
thế này, carrier phải tốn gấp đôi thời gian cho route báo của mình.
Nghề nào cũng gặp cái khó của nó. Tiền công bỏ một tờ báo chỉ có mấy
cent, nhưng rũi ro ném bể kính cửa sổ nhà của khách hàng là phải đền cả
trăm bạc. Chưa tính đến lúc sửa xe, thay lốp... quả là cái nghề “ăn cám
trả vàng”.
Vợ chồng kỹ sư Trung đã có công việc chuyên môn
đúng ngành nghề tại hãng điện tử IBM, đã mua được hai căn nhà còn lãnh
thêm route báo 300 tờ nữa. Phong ngạc nhiên lắm. Nhân lúc đứng xếp báo,
Phong nêu thắc mắc với chàng kỹ sư điện tử ấy và được giải đáp như sau:
- Tiền lương chính của vợ chồng mình vừa đủ trả
các loại bill và dành dụm hàng năm lấy vacation cho gia đình đi chơi
mươi ngày, nửa tháng. Riêng việc bỏ báo này, chúng tôi kiếm thêm tiền để
viện trợ cho gia đình hai bên còn ở lại Việt Nam.
Bên nhà, ông bà nội, ông bà ngoại cứ khoe với bà
con láng giềng là con rể, con dâu đều là kỹ sư điện tử ở Hoa kỳ. Lương
hàng năm của chúng nó đến cả tỷ đồng Việt Nam chứ ít đâu. Nay chúng nó
đã tậu được hai căn nhà, mà nhà ở Mỹ giá đến mấy trăm ngàn Mỹ kim. Gớm,
tiền nhiều đến thế, làm sao chúng xài cho hết. Vì vậy, cha mẹ, cô chú
bác, anh em không ngừng gởi thơ xin tiền, viện đủ lý do. Đến cả đau đầu
cũng gởi thơ nhắc đừng quên gởi thuốc Tylenol. Mình có viết thư giải
thích cái nhà là của ngân hàng. Nhưng nào ai tin, cứ cho mình là kẻ
khiêm tốn, không muốn khoe khoang. Sau cùng anh kỹ sư Trung phán một
câu: “Người tỵ nạn của chúng mình mang kiếp lưu đày, nay trở thành kiếp
trâu cày”!
Qua
câu chuyện của kỹ sư Trung kể đã tác động tình cảm của Phong không ít.
Chàng có bà mẹ già đang sống lam lũ với người em trai tại một thị trấn
nghèo nàn nửa chợ nửa quê. Hơn một năm nay Phong chưa dám nghĩ đến
chuyện gởi tiền về cho mẹ bởi chàng còn gặp nhiều khó khăn. Nằm ở đảo
gần hai năm, nhờ cái giấy chứng nhận cô nhi quả phụ của mẹ chàng gởi qua
nên Phong được Cao ủy tỵ nạn cho đi Hoa kỳ. Cùng chuyến vượt biển muộn
màng với chàng, đa phần bị cưỡng bức quay về Việt Nam vì thiếu giấy tờ
chứng minh.
Cha Phong hy sinh ngoài mặt trận lúc thằng em
còn trong bụng mẹ.. Người đã sống khép mình, tảo tần nuôi hai đứa con
trưởng thành. Trước hoàn cảnh bi đát của gia đình, Phong đã liều chết
trốn vào thuyền vượt biển. May mà thoát được, nếu còn ở lại Việt Nam,
diện của gia đình Phong chỉ còn chết gí tại hợp tác xã hoặc ở các công
trường, không cách nào ngẩng cao đầu được.. Phong đã ghi tên vào trường
Mission College và xin được cái job Work Study. Hy vọng đơn xin trợ cấp
được chấp nhận, bấy giờ chàng sẽ dành chút đỉnh tiền gởi về cho mẹ và
em.
Hàng ngày, Phong bỏ xong route báo về nhà nghỉ
được một giờ rồi phóng xe tới trường. Sau giờ học, chàng ở lại trường
thêm một giờ nữa để làm công việc của một trợ giáo hoặc vào thư viện.
Báo ngày Chủ Nhật có rất nhiều phụ bản quảng
cáo, carrier cần nhiều thời gian để xếp báo, ngoài ra tờ báo cuối tuần
rất nặng, không thể ngồi trong xe quăng báo qua cửa xe như báo ngày
thường. Vì thế vào ngày này nhà kho mở cửa trước 12 giờ khuya cho mọi
người đến nhận báo.
Ngày Tết Nguyên Đán đã gần kề, Phong nhớ đến mẹ
và em ở quê nhà. Thằng Thủy hiện là công nhân trồng cây lâm trường, tiền
lương vừa đủ nuôi thân. Còn mẹ chàng, đặt tủ thuốc bên lề đường thị
trấn, bán từng điếu Hoa Mai, Điện Biên. Họa hoằn mới có người hỏi mua
vài điếu thuốc ngoại nhập. Phải nhìn trước nhìn sau tránh bọn thuế vụ
luôn luôn rình rập.
Phong vừa nhận được tiền trợ cấp. Sau khi trừ
tiền sách cũng còn dư chút ít, nên chàng quyết định gởi về cho Mẹ 200 Mỹ
kim để tiêu Tết.
Mẹ Phong nhận được tiền từ Mỹ gởi về, mừng lắm.
Bà sai Thủy viết thư tin cho anh rõ: “Nhờ tiền anh gởi về mà mẹ có được
bộ bà ba mới bằng vải ka-tê, em sắm bộ sơ mi quần tây để ăn Tết, cũng nở
mày nở mặt với bà con láng giềng.” Từ đó, thành thông lệ, đến ngày Tết,
ngày chạp, và đặc biệt là ngày giỗ cha, Phong gởi tiền về cho mẹ mua
sắm rộng rãi..
Một hôm chàng nhận được thư của Mẹ gởi:
Phong, con yêu quý của mẹ,
Như con biết đó thằng Thủy em con làm công nhân
lâm trường cực khổ lắm, dãi nắng dầm mưa mà tiền lương không đủ tiêu.
Nay nhân dịp có người bạn của nó là thằng Hanh cùng với mấy người có thế
lực trong huyện mở một công ty sản xuất bia có tiêu chuẩn quốc tế.
Người ta cho em con được hùn vốn mà gia đình ta nghèo quá. Em con thì
muốn thoát ra cảnh khổ của đời công nhân, nên mẹ biên thư này mong con
thương mẹ, thương em gởi về cho em con mượn 10.000 đô la. Sau này mẹ sẽ
nhờ vào số tiền lời của công ty chia hàng tháng mà an hưởng tuổi già. Mẹ
biết hiện giờ con còn phải bận rộn việc học hành, nhưng đằng nào con
cũng có khả năng kiếm tiền hơn mẹ và em con. Con chớ nên chậm trễ để cơ
hội qua đi. Mẹ mong tin con từng ngày ở quê nhà.
Mẹ của con.
Bức thư của mẹ làm Phong nhức đầu mấy ngày. Đào
tiền đâu ra mười ngàn đô. Cái route báo 200 tờ, tiền trợ cấp, tiền làm
thêm trong trường cộng lại chỉ hơn ngàn rưỡi bạc. Trả tiền thuê phòng,
tiền bảo hiểm xe, tiền sửa xe, tiền đổ xăng và tiền ăn...chẳng có dư bao
nhiêu. Mười ngàn đô gởi về trọn gói quả thực vượt ngoài tầm tay đối với
chàng.
Phong thương mẹ thương em muốn cho gia đình
thoát ra cảnh nghèo túng. Đây là cơ hội cho em mình kinh doanh, có công
việc làm tương đối nhàn hạ lại có tiền cung cấp cho mẹ hàng tháng. Phong
nghĩ tới ông thầy cũ, đến anh kỹ sư có hai nhà mà còn đi bỏ báo kiếm
thêm tiền gởi về cho gia đình. Đó là một tấm gương tốt.
Trong thư mẹ dặn chớ nên chậm trễ để lỡ cơ hội.
Vì vậy, chàng quyết định tận dụng Credit card, mượn ông thầy cũ, vợ
chồng anh kỹ sư Trung mỗi người 2000 đô cộng thêm tiền dành dụm bao lâu
nay là đủ số tiền theo yêu cầu của mẹ. Chàng sẽ xin thêm một route báo
nữa để có tiền trả nợ dần. Phong tự an ủi: “Mình bỏ bớt giờ nghỉ, dậy
sớm hơn và về trễ hơn. Người ta bảo: “Giúp ngặt không ai giúp nghèo.”
Tiền gởi về chia làm 3 đợt được thông suốt. Mẹ chàng viết thư bảo rằng: “
Trong đời mẹ chưa bao giờ thấy được số tiền lớn như thế. Mẹ đã chảy
nước mắt khi ôm túi tiền một trăm bốn mươi triệu bạc Việt Nam vừa mới
được đổi ra.”
Ngày nhận được thư mẹ cũng là ngày ông quản lý
cho thêm route báo 100 tờ. Như vậy là Phong phải bỏ 300 tờ báo cho khách
hàng mỗi ngày. Tuy khổ cực nhiều nhưng Phong rất thỏa mãn mỗi khi nghĩ
đến mẹ và thằng em có công việc làm vững chắc, có lợi tức thu vào hàng
tháng để mẹ chàng khỏi phải phơi nắng ngồi bán từng điếu thuốc hút.
Hôm nay thứ Bảy, bỏ xong báo đến tám giờ sáng,
Phong ghé tiệm cà-phê mua ổ bánh mỳ xa-xíu, ly cà-phê đá rồi lái xe
thẳng đến nhà kho để nhận hàng quảng cáo, loại thuốc gội đầu của hãng
sản suất H.E. Phải bỏ hàng vào loại bao đặc biệt của hãng cung cấp kèm
theo mấy tờ coupons giảm giá.
Phong đến trễ hơn mọi người nên phải đậu xe tận
ngoài xa. Bãi đậu xe nơi đây vắng vẻ sát bờ suối có tàn cây che mát.
Chàng ngồi trong xe gặm ổ bánh mỳ và ly cà phê đá. Bất chợt, Phong trông
thấy chiếc xe màu trắng đậu dãy ngoài cùng đang lắc lư, nhún nhẩy như
người lên đồng. Chàng nghi ngờ, biết đâu có kẻ bị bắt cóc vứt vào thùng
xe, giờ đang vùng vẫy kêu cứu. Phong hấp tấp mở cửa xe phóng người đến
chiếc xe đang đánh nhịp.
Nhìn qua cửa kiếng, Chúa ôi, Phong đưa tay bịt
miệng, quay đầu chạy một mạch về lại xe mình đóng sầm cửa lại. Một cảnh
tượng đập vào mắt khiến Phong có cảm tưởng mình vừa bị lừa. Cặp nam nữ
trần truồng đang hì hục làm tình trên băng ghế sau. Phong xấu hổ ngồi đờ
đẫn trong xe.
Phần ổ bánh mỳ còn lại chàng vứt vào bao giấy,
chỉ uống cạn ly cà-phê. Độ năm phút sau, cánh cửa sau xe màu trắng bật
ra, cô vợ trẻ vừa bước xuống xe vừa cài hột nút áo cuối cùng, nhoẻn
miệng cười rất tươi với người bên trong rồi thoăn thoắt đi về hướng nhà
kho. Phong vẫn ngồi yên chờ đợi xem người còn lại là ai. Khi cô bé đi đã
khá xa, người chủ chiếc xe xuất hiện, không ngoài sự dự đoán của Phong,
đó là chàng thanh niên Mễ có ngón đàn guitare gợi cảm.
Trong
nhà kho không khí nhộn nhịp. Những chiếc thùng các tông rỗng đựng mẫu
shampoo quảng cáo vất tứ tung. Cô vợ trẻ đang giúp chồng bỏ hàng vào túi
nhựa. Bất chợt, người chồng phát hiện áo cô vợ gài lệch khuy khiến tà
áo so le, ông nói nhỏ vào tai vợ, cả hai cùng cười. Cô nàng ngồi thụp
xuống bên dưới bàn để gài lại nút áo, khi đứng lên, nàng bẽn lẽn véo yêu
vào cánh tay chồng. Ông Mễ già nhìn cô vợ trẻ với ánh mắt chan chứa
tình yêu và tràn ngập niềm tin. Đột nhiên, tâm hồn Phong chùng xuống.
Chàng thương hại người chồng đã dồn tình yêu không đúng chỗ. Phong thấy
áy náy trong lòng vì đã không làm được điều mình muốn làm cho người
chồng đang bị vợ cắm sừng. Ông ta quên rằng khi con ngựa đã rõ đường đi
lối về thì ngựa đâu cần đến dây cương. Khi tình yêu đến với người đàn bà
sẽ không còn sức mạnh nào ràng buộc được họ ngoài sức quyến rũ của
người tình. Khi phát giác ra điều này, ông già sẽ đau khổ biết chừng
nào.
Phong đã lấy xong bằng AS sau ba năm học miệt
mài tại Misson College và đã ghi tên tại Đại học SJSU theo ngành kỹ sư
điện. Trong ba tháng hè, Phong dự tính dành ba tuần lễ về Việt Nam thăm
gia đình. Nhân thể xem công việc hùn hạp làm ăn của Thủy như thế nào.
Chàng đã nhờ hai người bạn học bỏ hộ 2 route báo trong thời gian vắng
mặt. Muốn tạo sự ngạc nhiên cho mọi người, Phong không báo tin cho gia
đình biết trước.
Từ phi trường Tân Sơn Nhất, Phong lên taxi đến
thẳng bến xe đò liên tỉnh. Trên đường về quê, chàng nghĩ đến giờ gặp mẹ
gặp em khiến lòng chàng nôn nao. Chàng sẽ kể chuyện về quê người, về
những tháng năm lo âu trên đảo và những hiểm nguy của đoạn đường vượt
biển.
Trước khi xe vào thị trấn, Phong xuống xe ghé
thăm người cậu ruột đã mười năm chưa gặp mặt. Nhà cậu ở gần quốc lộ nên
chàng tìm đến chẳng khó khăn gì. Gặp Phong, cậu ôm chàng rưng rưng nước
mắt. Cậu nghẹn ngào nhắc lại kỷ niệm ngày xưa mà cậu và cha chàng đã
cùng nhau chiến đấu chung một chiến hào.. Ông cậu bảo Phong:
- Mẹ con thật có phước, nhờ tiền con gởi về mà
đời sống khấm khá hẳn lên. Ngôi nhà cũ được sửa sang lại. Thằng Thủy em
con sắm được chiếc xe Dream đời mới. Chị Ba bây giờ trông có da có thịt
khác hẳn với những ngày trước kia.
Phong khiêm nhường:
- Tiền con gởi về chẳng là bao nhưng nhờ em Thủy có kế hoạch làm ăn nên mới mau khấm khá như thế.
- Thằng Thủy làm ăn gì? Bà mợ xen vào:
- Em nó hùn vốn trong công ty sản xuất bia mợ à. Phong phấn chấn trả lời.
Bà mợ trố mắt nhìn Phong, lắc đầu:
- Công ty Bia ôm thì có !
Phong không hiểu ý của bà mợ, nhưng cách trả lời
của mợ có vẻ xẵng giọng và ánh mắt ái ngại của cậu liếc nhìn Phong
khiến chàng cảm thấy nỗi nghi ngại bắt đầu nhen nhúm trong lòng.
- Thế, thế... Phong định hỏi, thế có nghĩa là
thế nào hở mợ, nhưng cổ họng chàng nghẹn lại. Rồi chàng tự nhủ: “ Không
thể nào, không thể nào”.
Phong đứng lên, lấy ra 100 Mỹ kim đặt lên bàn:
- Thưa cậu mợ, đây là chút quà mọn con kính biếu
cậu mợ để bồi dưỡng, giờ con xin được kiếu từ. Phong chạy ra đường lộ
gọi xe thồ cấp tốc về nhà mẹ.
Căn nhà cũ khá sáng sủa, trông lạ hẳn. Chàng đẩy
cửa bước vào. Trên chiếc chiếu hoa trải giữa sàn xi-măng, mẹ chàng cùng
ba người đàn bà ngồi quanh một cái đĩa đựng những con bài tứ sắc. Mẹ
chàng trực nhìn lên thấy con trai, kêu lên:
- Phong, con về hồi nào, sao không tin cho mẹ biết trước.
Miệng nói nhưng mắt mẹ vẫn nhìn đăm đăm vào những con bài cầm trên tay, bà tiếp:
- Bà Tám có không, tôi có đôi đấy - Con vào thay đồ tắm rửa, mẹ đánh xong ván bài nầy rồi tính.
- Vào căn phòng của Thủy, Phong ngồi thừ người
chán nản. Chẳng lẽ mẹ mê những con bài tứ sắc hơn con mình từ xa về sao?
Khi ngồi trên máy bay, Phong tưởng tượng mẹ chàng sẽ để rơi những giọt
nước mắt vui mừng khi thấy con trai từ Mỹ về thăm sau bao năm trời xa
cách. Chàng thay bộ áo quần sạch, nhét bộ đồ bẩn vào chiếc xách rồi vội
vàng đi ra. Mẹ chàng hỏi:
- Con đi đâu đó Phong, áo quần dơ để mẹ đem ra
tiệm giặt ủi, nhớ về ăn cơm nghe con. Mẹ chàng vừa dặn dò Phong vừa xoa
đống bài trên chiếu.
Phong cúi đầu chào mẹ và mọi người rồi gọi xe ôm
chở chàng đến nhà của Hanh ở xóm trên. Hắn là bạn thân của Thủy, người
đã rủ em chàng góp vốn đầu tư vào công ty sản xuất bia. Căn nhà gạch
ngày xưa nay không có gì thay đổi. Cha mẹ của Hanh trước 1975 thuộc hạng
giàu có nhất nhì thị trấn. Ông có đại bài gạo và tiệm buôn xe gắn máy.
Khi chính quyền “cách mạng” mở chiến dịch đánh tư sản mại bản, tài sản
của ông hoàn toàn mất sạch. Mấy năm sau, ông bà buồn khổ lần lượt từ bỏ
cõi trần.
Hanh đón tiếp khá vui vẻ. Phong nóng lòng hỏi ngay:
- Hanh à, cái công ty sản xuất bia của em đến nay như thế nào rồi?
- Bia bọt gì đâu anh, làm sao cạnh tranh nổi với
người ngoại quốc đến đây đầu tư. Em có bao giờ dám nghĩ đến cái chuyện
phiêu lưu đó đâu. Mình không có thế thần lại chẳng tài cán. Thôi thì
sống an phận, nhận mấy trăm thước vuông ruộng, ôm cái vườn nhà làm thêm
chút rau quả, trước cho cả nhà ăn, dư đem ra chợ bán kiếm tiền mua mắm.
Thằng Thủy em anh có phước có phần, được Việt kiều ở Mỹ chu cấp tiền đô
đều đều, sáng cà phê, chiều bia rượu.
- Nghe Hanh nói đến đây, Phong rùng mình hiểu hết ngọn ngành. Chàng lấy tiền cho đứa con Hanh rồi cáo từ.
Trời
nhá nhem tối, cảnh vật quanh chàng nhập nhòe dưới ánh mắt không còn
thần lực. Phong bước đi lảo đảo như người mắc bịnh quáng gà. Tâm trạng
hụt hẫng cùng nỗi uất ức tràn ngập trong lòng, bất giác Phong vẫy chiếc
xe ôm bảo chở chàng đến quán bia ôm.
Anh xe ôm liến thoắng:
- Ở cái thị trấn nầy có nhiều quán cà-phê ôm,
bia ôm lắm. Anh muốn đến quán Trăng Vàng nổi tiếng có nhiều em thơm mà
chiều khách không chê vào đâu được. Hay đến quán Mộng Huyền có mấy em
chân dài từ Hà Nội vào đây phục vụ?
Phong bực mình trước cái lối quảng cáo lố lăng của anh xe ôm, chàng xẵng giọng:
- Muốn chở đi đâu tùy anh. Anh xe ôm chạy quanh
co trên con đường đất rộng nhưng cũng khá nhiều ổ gà. Quán nằm trên địa
điểm thơ mộng thuộc vùng vườn cây ăn trái. Nơi đây, ngày còn chiến
tranh, du kích về [.. ] thường đêm.
Phong kéo chiếc mũ lưỡi trai hơi sụp xuống che
một phần khuôn mặt. Chàng vào quán tìm chiếc bàn ở một góc tối mà có thể
quan sát hầu khắp. Chàng kêu một chai bia 33. Các cô gái xăng xái đến
ngồi chung bàn phục vụ nhưng chàng xin lỗi từ chối. Một khắc sau, một
tốp thanh niên bốn tên ồn ào vào quán. Phong nhận ra ngay thằng Thủy em
mình dẫn đầu đám ăn theo. Người tiếp viên đẹp nhất ở đây vồn vã ôm Thủy
hôn rất sống sượng rồi dìu hắn ngồi vào chiếc ghế xa-lông. Có lẽ đây là
vị thế tốt nhất của hắn đã chọn từ trước.
- Uống gì đây, thưa quý vị? bà chủ quán hỏi.
- Xin mời thủ trưởng lên tiếng, một đàn em nhìn Thủy chờ đợi.
- Cho tụi bay kêu tự do, Thủy vung tay.
- Thủ trưởng có tiền đô từ Mỹ chi viện đều đều lại vừa trúng cá độ trận banh quốc tế đấy.
Cô tiếp viên, phần trên mặc chiếc yếm để hở tấm
lưng trần, phần dưới là cái váy cũn cỡn, khoe cặp đùi và đôi chân nõn
nà. Cô bưng một khay bia ngoại nhập hiệu Heineken đặt trên bàn Thủy
ngồi. Ả khui bia rót vào ly rồi nâng lên kề sát miệng khách như “ái phi”
phục vụ “quân vương”. Hắn uống một hơi hết nửa ly, phần còn lại cô tiếp
viên uống sạch và lau miệng hắn bằng chính môi nàng. Để khen thưởng cái
cử chỉ đẹp đó, Thủy cầm tờ bạc 50 chục ngàn nhét vào váy của cô bé. Sẵn
đà, hắn thọc tay sâu vào bên dưới. Cô gái trân mình gục đầu vào vai
hắn... Phong vô cùng đau khổ. Chàng không ngờ em trai của mình lại lâm
vào cảnh hư đốn đến như thế. Muốn đứng lên giáng vào mặt Thủy mấy bạt
tai cảnh cáo, nhưng chàng cố trấn tĩnh, lặng lẽ đến quầy trả tiền rồi
lên xe thồ chạy thẳng ra thị xã.
Buổi sáng, khi trời còn mờ sương, trên con đường
hẹp, Phong lội bộ băng qua cánh đồng hướng về khu đồi nghĩa địa. Chàng
đến trước mộ cha, đặt một bình hoa và đốt nắm hương cắm vào chân bia.
Nhìn ngôi mộ xây đã trải qua hai mươi lăm năm mưa nắng xói mòn, lòng
Phong quặn thắt. Hình ảnh người cha kính yêu hiện về mờ nhạt trong trí
nhớ của chàng thuở vừa lên năm. Nước mắt Phong tuôn tràn, nước mắt của
khổ đau và thất vọng. Chàng khấn giữa thinh không, dù rất nhỏ nhưng
tiếng vọng vang xa, lung linh cả núi đồi:
“Xin Ba tha thứ cho con. Trước hoàn cảnh này con
hoàn toàn bất lực. Một xã hội mà con người có thể nhẫn tâm lừa lọc đến
cả người thân yêu của mình, có thể vui hưởng trên cả mồ hôi, máu và nước
mắt của ruột thịt mình. Con xin từ biệt Ba, ngày mai này con lên đường
trở lại Hoa Kỳ, một đất nước xa lạ nhưng đã cho con nhiều cơ hội thành
một con người lương thiện ./.
0 comments:
Post a Comment